Chủ Nhật, tháng 11 26, 2006

Tình anh bán chiếu ( Vọng cổ )




Viễn Châu

Hò ơ... chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm. Công tôi cực lắm, mưa nắng dãi dầu. Chiếu này tôi chẳng bán đâu. Tìm em không gặp... Hò ơ... tìm em không gặp tôi gối đầu mỗi đêm...

Ghe chiếu Cà Mau đã cắm sào trên bờ kinh ngả bảy, sao người con gái năm xưa chẳng thấy ra... chào.

Cửa vườn cô đã khóa kín tự hôm nào, tôi vác đôi chiếu bông từ dưới ghe lên xóm rẫy, chiếc áo nhuộm bùn đã lấm tấm giọt mồ hôi.

Nhà của cô sau trước vắng tanh gió lạnh chiều hôm bỗng có ai dạo lên tiếng nguyệt cầm như gieo vào lòng tôi một nỗi buồn thê thảm.

Cô đã đặt đôi chiếu bông bề dài hai thước có lẽ để điểm tô ở chốn loan phòng, hôm nay cô đã quên tôi để cất bước theo chồng...

Cô ơi đôi chiếu này tự tay tôi dệt lấy, tôi đã lựa từng cọng lát sợi gai... nhưng khi tôi đến nơi thì cô đã rời bỏ quê nhà sang qua xứ khác, tôi đứng trước cổng vườn xưa nỗi buồn man mác, còn đôi chiếu này tôi biết tặng cho ai ?...

Nhớ năm ngoái khi ghe vừa tới vàm sông ngả Bảy, cô đã tươi cười dẫn tôi đến tận nhà cô; đưa tôi vào chốn phòng riêng để đo ni chiếc giường gõ đỏ và cô đặt tôi làm đôi chiếu, cô hỏi qua giá cả, tôi trả lời lấy giá rẻ làm quen.

Năm hôm sau tôi sắp sửa lui ghe cô còn đứng trên bến dặn dò kỹ lưỡng, sau khi cô đà quay gót chiếc áo bông hường cũng khuất dạng sau mấy lùm tre, cô có biết đâu tôi đã lấy nón lá che ngang để dấu đôi giòng nước mắt vì không muốn bàng quan thiên hạ họ cười tôi là một kẻ si tình.

Khi hỏi lại xóm riềng tôi mới biết, cô theo chồng đã được bốn trăng qua. Mình dám đâu sai hẹn với người ta mà họ đành đoạn bỏ nhà đi xứ khác...

Tôi vác đôi chiếu bông mà cõi lòng tan nát, bước chân đi như thể xác không hồn... nước mắt tuôn rơi như lá rụng trên đường, gió Đông vụt vù thổi mạnh lạnh đất trời lạnh đến cả tâm can.

Người ta đã có đôi rồi chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung, để mình vác cặp chiếu bông chờ đợi chi nữa uổng công đợi chờ...

Khuya đêm nay ngồi chờ nước lớn nỗi buồn đau cứ canh cánh bên lòng... tôi thấy đời tôi sao lạnh lẽo khôn cùng... còn chi buồn hơn nghề bán chiếu để tô điểm loan phòng cho những gái còn Xuân... đến khi họ cất bước sang ngang lại không một lời hỏi han từ giã đến đôi chiếu bông tôi đã bỏ công ngồi dệt mấy ngày đêm ròng rã mà nay vẫn còn nằm trơ ở dưới khoan thuyền.

Ngọn gió Đông ơi đừng thổi nữa lòng tôi lạnh lắm gió Đông ơi.

Tôi nhổ sào cho ghe chiếu trôi xuôi lòng nặng trĩu một nỗi sầu tê tái, tôi ngồi yên sau lái đôi mắt vẫn hướng về nẻo cũ vườn xưa. Hỡi ơi con sông Phụng Hiệp chảy ra bảy ngả thì lệ của tôi sao nó cũng lai láng muôn giòng...

Có ai biết được tấm lòng của tôi với cô gái mỹ miều trên kinh ngả Bảy.

Sông sâu bên lở bên bồi, tình anh bán chiếu trọn đời không phai...

Không có nhận xét nào: